ĐT KSK Đoàn 02363 662 998 - 02363 679 555
Hotline 02363 615 115
banner

Tâm sự ngày Thầy thuốc Việt Nam 27/2

Thứ năm, 27/02/2020, 09:31 GMT+7

Thời gian thấm thoát trôi nhanh, mới đó mà tôi làm việc trong ngành Y cũng đã gần 5 năm. Thời gian tôi phục vụ trong ngành Y dẫu còn rất ngắn ngủi nhưng cũng đã có rất nhiều kỷ niệm. Có lúc nghĩ lại, tôi thấy mình đúng là có duyên với ngành Y.

Từ thời đi học, tôi đã có ước mơ sẽ trở thành một Bác sỹ. Ước mơ của Tôi cũng xuất phát từ ước nguyện của ba tôi. Ba thường nói:  “ Ba chỉ mong trong nhà mình có một đứa con là bác sỹ”. Vậy nhưng các chị của tôi lần lượt vào ngành nghề sư phạm, kinh doanh… Dẫu rất mừng khi con cái trưởng thành và có nghề nghiệp ổn định, nhưng tôi thấy có lúc ba tôi đượm buồn vì chưa có đứa con nào làm trong ngành Y. Đọc được suy nghĩ của Ba, càng thôi thúc tôi thi vào ngành y.

Tôi 18 tuổi với bao khát vọng và hoài bão sẽ trở thành một nữ BÁC SỸ… nhưng tôi không đạt được ước mơ và hoàn thành ước nguyện của ba. Tôi phải học Quản trị kinh doanh, Tài chính Kế toán và sau đó làm ngành Tài chính Bảo hiểm. Thời gian cứ thế trôi đi, ba tôi ngày một già hơn... Mỗi lần chuyện trò, Ba tôi lại nói : “ Ba vẫn mong muốn có 1 đứa con không làm bác sỹ thì làm trong ngành y, là ba cũng vui rồi”… Những lúc như thế, tôi thầm nghĩ: Ba ơi, con sẽ cố gắng thực hiện ước nguyện của ba. Nếu con không được thì con của con sẽ phục vụ trong ngành Y.

hinh_05

Ra trường, tôi cũng đã kinh qua nhiều vị trí công việc tại một số công ty trong nước và công ty liên doanh… Và, từ vị trí Trưởng phòng một Doanh nghiệp tài chính khá lớn, tôi từ bỏ để quyết tâm thực hiện ước nguyện của mình và đó cũng là ước nguyện của Ba tôi… trở thành người của ngành Y

Ngày tôi thi tuyển cho đến lúc cầm trên tay Thư mời làm việc của 1 Bệnh Viện Quốc tế, người đầu tiên, tôi thông báo kết quả chính là ba tôi. Tôi cảm nhận được niềm vui từ ba tôi, ước mơ của con đã thành hiện thực rồi ba ơi… Tôi chính thức trở thành một người phục vụ trong ngành Y.

Chính niềm vui, niềm hạnh phúc được phục vụ trong ngành Y  đã luôn ở trong mọi suy nghĩ, hành động và từng việc làm của tôi. Đó cũng là động lực làm tôi thêm yêu nghề và yêu công việc mà tôi đang làm. Tôi vẫn luôn nguyện cố gắng đem hết tâm lực, trí lực và sức khỏe của mình để cống hiến cho công việc.

Tôi nhớ lại một kỷ niệm cũ. Trong phiên trực, tôi thực hiện việc tiếp nhận và làm thủ tục với người nhà của bệnh nhân Nguyễn Khắc Thái (bệnh nhân nhập viện vào khoảng 1h30 rạng sáng 05/01/2018). Hình ảnh của người cha già của bệnh nhân Nguyễn Khắc Thái Khi thật đáng thương và đáng trân trọng. Tôi thấy đôi mắt bác cứ đẫm nước. Đây cũng là lần đầu tiên, người nhà bệnh nhân vào viện tâm sự và kể về cuộc đời người bệnh cho tôi nghe. Bác kể về người con trai của bác, bệnh nhân Nguyễn Khắc Thái. Tôi nghe kể và cảm nhận ước mơ của Thái, một bác sỹ trẻ với bao hoài bão được cống hiến và vươn lên. Đó cũng là ước mơ như bản thân tôi mơ ước được làm BÁC SỸ… Tôi nhìn vào mắt của bác, bác đang cố gắng để tôi không biết là bác vẫn đang rất đau khổ... thế là bác cứ kể và cứ kể... còn tôi, nước mắt tôi cũng đã tuôn tràn theo nỗi niềm của bác khi nghe câu chuyện về em, người bác sĩ trẻ với bao hoài bão đã phải dừng lại do gặp tai nạn. Qua câu chuyện của bác kể, tôi được biết Thái đang là một bác sĩ lại bị gặp tai nạn trong một chuyến hành trình lên miền núi làm công tác thiện nguyện. Bao ước mơ của em từ nay đành gác lại. Bác đã nói, dù sao với bác và với em Thái, vẫn còn may mắn. Đó là sự giúp đỡ tận tâm của đội ngũ Y Bác sĩ nên gia đình cũng được an ủi về tinh thần và đỡ nhiều trong chi phí chữa bệnh cho em. Niềm tin và sự biết ơn bệnh viện và các nhân viên Y tế vẫn luôn thể hiện trong câu chuyện của Bác.

Thời gian vẫn trôi qua, có lẽ do hoàn cảnh đưa đẩy hoặc do có cơ duyên, tôi lại được tiếp nhận vào làm việc tại Bệnh viện Đa khoa Tâm Trí Đà nẵng. Những câu chuyện của bệnh nhân, của đồng nghiệp trong quá trình phục vụ người bệnh và công tác lại làm dày thêm những kỉ niệm của bản thân tôi với ngành Y. Tỗi vẫn sẽ nhớ mãi những hình ảnh vất vả của các Y bác sĩ trong những ca trực cứu chữa bệnh nhân. Đó là những hình ảnh, những nụ cười của các đồng nghiệp (đội ngũ Y bác sĩ, điều dưỡng, CSKH) trong quá trình phục vụ người bệnh. Đó là hình ảnh của người bệnh, của người nhà của họ khi đến bệnh viện. Đó là nỗi niềm, mong muốn của bệnh nhân và gia đình muốn gửi gắm với bệnh viện khi đưa thân nhân đến khám và chữa bệnh. Đó là lòng biết ơn của họ đối với đội ngũ Y Bác sĩ, cán bộ nhân viên bệnh viện đã chăm sóc cho người bệnh. Những điều đó đã làm tôi càng thêm yêu nghề và gắn bó với công việc. 

Chuông điện thoại công việc reo lên, tôi lại tiếp tục công việc của mình.

 Tác giả: Dương Thị Kim Thoa


PR - Marketing